CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ


Phan_11

Trở lại nhà Puny, mẹ cô vẫn đang tận tình chăm sóc đứa con mới kia mà quên mất Puny đã ngồi hằn học nhìn hai người từ bao giờ

Con ăn cái này nữa đi

Mà thôi, cái này ngon hơn

Còn cả cái bên này nữa

Puny không thể ngồi yên được nữa, cô bực bội :

Mẹ ! Của con đâu ?

Con phải tự lấy chứ ! – Mắt vẫn gián vào Vyl

Puny chỉ tay vào Vyl hằn học :

Vậy sao anh ta lại được ?

Cái con bé này. Sao lại gọi con rể của mẹ là anh ta được. Mà còn nữa, chỉ tay vào mặt người lớn là không được , nghe chưa !!!

“ Người lớn á?? Anh ta hơn con có 3 tuổi chứ mấy !!”

( Người ta hơn bạn nửa tháng cũng là lớn tuổi hơn roài nhá )

Mẹ cô bé rất quan tâm tới Vyl. Bỏ mặc con mình đang giận dữ nhìn Vyl bằng ánh mắt hình viên đạn. Đây rốt cuộc có phải sự trả thù vì tội phá nhà bếp của anh ta không?? Rất biết cách trả thù nha !Tên khó ưa – Cô bực bội cắn cái gối bên cạnh

Nào ! Để mẹ đút cho con rể ăn

Cháu tự ăn được rồi – Anh có vẻ hơi ngại đáp

Thích mà còn bày đặt – Puny cứ như kẻ xem phim ngồi bình phẩm về hai nhân vật chính

Con phải gọi mẹ là mẹ chứ. Phải không????

. . . Mẹ

“ Anh ta điên thật rồi. Sao có thể nghe lời mẹ mình vậy chứ” – Cô không tin vào tai mình

Mẹ Puny hài lòng về cậu con rể :

Hay là con ngủ luôn ở đây nhé

MẸ – Cô bé hét lên

Được rồi. Mẹ đùa vậy thôi. Con ăn xong rồi về vậy. Con bé này học đâu cái thói quát người thế chứ???

Mẹ cô có vẻ buồn. Anh lên tiếng:

Lần sau con sẽ tới

Mẹ Puny ôm chầm lấy anh :

Thật không? Mẹ vui quá. Ôi con rể đẹp trai của mẹ

Mẹ cô làm anh suýt thì nghẹt thở. Nhưng mà anh cũng thấy vui và thú vị. Mẹ cô quan tâm anh rất nhiều làm anh có cảm giác gia đình.

“ Mẹ làm con chết vì xấu hổ mất”

Puny ! Con tiễn con rể của mẹ về nhé ! – Mẹ Puny lên tiếng

Con rể về cẩn thận – Quay sang con rể trìu mến nói

Anh cũng cười chào mẹ cô

Mẹ cô vui thật đấy

Anh đừng tưởng bở. Có lẽ mẹ tôi vì nhan sắc thôi. Anh mà xấu chắc mẹ tôi ko thèm nhìn chứ chả nói gì cưng chiều hơn cả con mình thế – Cô than vãn

Cô ghen ??

Đừng có mà đắc ý. Còn nữa, tôi không cho phép anh gọi mẹ tôi là mẹ !!!

Tại sao không?

Bởi đó là mẹ của tôi

Không phải ! Là mẹ của chúng ta – Khuôn mặt vẫn chẳng có chút xấu hổ

Anh . . . bị khùng rồi ! Tôi và anh không có quan hệ gì hết

Cô cũng nhận mẹ tôi là mẹ đấy thôi

Chuyện đó. . . là bởi mẹ anh. . .kêu tôi gọi nên . . .

Mẹ cô cũng đâu khác

Nếu vậy thì. . . tùy thôi !!! Anh thích gọi thế nào cũng được !! Thực đau đầu mà

Ngoan, trẻ con phải nghe lời người lớn – Anh xoa đầu cô

Một lần nữa, trái tim bé nhỏ lại rung lên loạn nhịp trong giây lát. . . Chưa để Puny nói thêm lời nào Vyl đã phóng xe đi để cô bé đứng bơ vơ ngoài cửa với hàng ngàn cảm giác kì lạ !!!

“ Anh ta vừa nói ngoan. . . Tại sao câu nói đó lại quen thuộc đến thế?Tại sao lại nói câu đó chứ?”

Chương 18: Sao chổi hắc ám tỏ tình

Mấy ngày sau đó , Hoa Phương ngày nào cũng nhắc tới Vyl để cho Lin và Gum phát bệnh lên. Còn Puny thì cảm thấy kì lạ trong người. Mỗi lần nghe Hoa Phương nhắc tới Vyl cô thấy bản thân mình dâng lên cảm xúc kì lạ mà khó hiểu.

Và ngày hôm sau sau sau đó , cả 3 đứa thấy bộ dạng hí hửng xen lẫn hồi hộp của Hoa Phương khi bước tới cửa lớp

Sao chổi hắc ám vừa tới lớp 1 cái đã chạy ào ra phía ba đứa làm như thân lắm vậy. Dù tỏ thái độ không ưa nhưng cô ta vẫn giả bộ cười cười nói nói :

Các cậu à. Tớ đã quyết định rồi !!!

Cả 3 chờ cái quyết định của mụ sao chổi mà đau tim. Không biết lại trò gì nữa.

Cả 3 đồng thanh: – Quyết định gì ?????

Tỏ tình – Hoa Phương khẳng định

Dù cũng đoán ra được nhưng cả ba vẫn hỏi lại cô nàng: – Với ai????

Tất nhiên là anh Vyl rồi

Câu nói làm cả ba sửng sốt. Dù biết Hoa Phương có tình ý với Vyl nhưng hôm đi chơi cô ta không thấy Vyl tỏ ra thế nào sao? Không hiểu sao Puny lại thấy nhói 1 chút. Chỉ 1 chút thôi nhưng cô bé thấy khó chịu. Cảm giác như không thể thở nổi.

Hoa Phương thấy cả ba im lặng liền lên tiếng:

Sao thế!!! Ai trong các cậu cũng thích anh Vyl à !!!

Tất nhiên là Lin và Gum lắc đầu. Còn Puny cô bé đang có 1 xúc cảm kì lạ. Cô bé không để tâm tới lời nói của Hoa Phương. . . Mà dù cho cả ba có nói là thích đi chẳng nữa Hoa Phương sẽ vẫn tỏ tình thôi !!

Bảo Uyên !!! Có phải cậu thích anh Vyl không???

Câu hỏi của cô ta đưa Puny về thực tại. Cô bé tất nhiên là sẽ nói : – Không phải. Nhưng sao giờ đây câu nói đó cất lên thật khó nhọc. Cô bé chỉ lắc đầu nhẹ 1 cái. Đầu hỗn loạn những suy nghĩ chen nhau len lỏi vào tâm trí.

Kết thúc buổi học. Sao chổi hắc ám nhanh chóng thu dọn sách vở. Cô nàng sẽ tới phòng tập của Prince nhanh nhất có thể để gặp Vyl. Trước khi đi cô còn quay lại nói với 3 đứa nó:

Chúc tôi may mắn đi nào !!!!

Lin nhanh nhảu: – Chúc cậu may mắn . . . .

Cô ta nghe vậy phấn khởi chạy đi khi chưa nghe hết câu :

Được anh Vyl từ chối

Lin cười hí hửng. Gum thì thế nào cũng được. Puny không thích Vyl thì càng tốt. Kẻ như thế , Gum không muốn Puny khổ tâm. . .Nhìn sang cô bạn chỉ thấy 1 màu u uất , sầu não :

Puny dễ thương của tớ !!! Cậu sao thế ? – Gum lên tiếng

Puny chỉ lắc đầu. Làm sao mà cô bé có thể để cảm xúc này cho Lin và Gum biết được. Làm sao mà tự nhiên lại cứ thấy bản thân đau đớn thế này?

Cậu thích Vyl phải không???? Nếu vậy thì phải tới và cho cô sao chổi đó 1 bài học chứ!!! – Lin bắt đầu thấy khó chịu

Không phải – Puny vẫn khăng khăng

Gum !! Chúng ta đi thôi. Kệ cậu ấy – Lin kéo Gum đi

Nhưng mà . . . – Gum ngập ngừng

Lin kéo Gum tới phòng tập. Còn nói với Gum :

Gum này, chúng ta phải để Puny một mình để cậu ấy suy nghĩ nữa

Hoa Phương đang cùng Vyl đi ra ngoài. Lạ thật. Vyl sẽ không đi nếu là lúc trước đâu. Cả đám vẫn không tin là như vậy. Đúng là dạo gần đây kẻ lạnh lùng này đã thay đổi rất nhiều

Lin và Gum đợi Hoa Phương đi rồi mới vào trong. Prince cũng đang ở trong đó ngẫm nghĩ. . .

Hai đứa vào đây làm gì ??? – Anh Hội trưởng lên tiếng

Cô ta định tỏ tình với anh Vyl đấy !!! – Lin liến thoắng

C-C-Cái gì???- Cả đám ngạc nhiên

Liệu anh ta có đồng ý không vậy? – Gum thắc mắc

Tính thằng Vyl nó sẽ từ chối. Nhưng mà dạo này nó cũng thay đổi nhiều rồi. Khó đoán biết được – Huan hùng hồn suy đoán

Và Prince ngó nghiêng xung quanh không thấy cô bé Puny đâu. Lin nhà ta mạnh miệng bởi lẽ chơi cùng Puny bao năm nay cô bạn suy nghĩ gì Lin đều đoán biết được :

Phải để cậu ấy từ từ suy nghĩ. Em chắc chắn là Puny cũng thích anh Vyl mà chỉ là ngày thường hai người hay cãi vã nên không ngờ thôi. . .

Cả đám gật đầu hiểu có mỗi Gum là nhảy dựng lên:

Sao lại thế !!! Puny thích cái tên cộc cằn, vô lí đó à !! Không thể nào. Tớ tin Puny không thích anh ta đâu

Huan đứng lên vỗ vai an ủi cô bé:

Này nhóc ! Tôi đã nói là Puny với nhóc không có kết quả gì ngoài tình bạn rồi mà. Nhóc nên sống đúng với giới tính thì hơn

Gum bực tức với lời an ủi như đấm vào tai của Huan :

Thứ nhất, tôi không phải nhóc. Thứ hai, tôi không có vấn đề về giới tính. Thứ ba , tôi chỉ mong Puny tìm được người tốt chứ không phải cái tên Vyl đó. Hiểu chưa đồ bệnh hoạn kia !!!!!

Huan gật gật đầu tỏ ý đã hiểu nhưng mặt cậu thì như châm chọc cô bé.

Anh Hội trưởng lên tiếng:

Thôi kệ hai chúng nó. Chúng ta không nên can thiệp vào thì tốt hơn

Cả nhóm đồng tình quan điểm sáng suốt của anh Hội trưởng. Thế là cả bọn lại dắt nhau xuống canteen ăn uống. Không hiểu nhóm này nghĩ gì mà lúc nào cũng đi ăn mừng vì những sự kiện chẳng đâu với đâu. Điển hình là những việc liên quan tới Puny và Vyl. Phải nói rằng mấy người này luôn tách hai người đó ra để đi ăn mừng thì phải. Khó hiểu.

* * *

Lúc đó, Puny vẫn đứng chôn chân tại cửa lớp. Cô bé muốn chạy tới và ngăn Hoa Phương lại. Nhưng cô bé chợt nghĩ mình không có quyền gì để làm vậy. Hơn nữa, nếu Vyl nói đồng ý thì cô bé đâu có thể làm gì được. . .

Dù là người yêu giả cũng nên tôn trọng cô chút chứ ! Thật là quá đáng !!! Nghĩ mà lòng quặn đau. Lí trí không thể thắng được trái tim mình cô bé chạy về phía phòng tập.

Cô tự nhủ là mình đi xem thế nào thôi. Không làm gì hết. Chỉ đi xem thôi

Đến nơi, và cảnh tượng cô bé không mong đợi nhất đã đập vào mắt cô bé. Ở phía sân sau phòng tập, Hoa Phương đang ôm Vyl.

Không còn gì để nói nữa, cô bé chạy vụt đi. Puny cứ chạy, chạy và chỉ biết chạy. Nhưng cô không khóc, cho mãi đến khi vấp ngã nước mắt mới tuôn trào. Lau nhẹ hàng nước mắt, Puny kìm nén từng tiếng nấc nghẹn. Phải chăng cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ ? Hay chỉ là cô không muốn khóc vì 1 chuyện như thế !!!! Cô chống tay định đứng dậy nhưng dường như chân cô bị vấp rất mạnh.

Ngốc ! Sao lại chạy nhanh vậy hả?

Một bàn tay thật ấm đỡ cô bé đứng dậy. Phải. Cô bé biết chắc đó là Vyl. Nhưng cô không thể để anh nhìn thấy mình khóc được. Cô quay mặt đi lau vội nước mắt đang giàn giụa. Cố gắng không để anh nhận ra mình đang khóc cô bé đẩy anh ra :

Anh ra đây làm gì? Thấy tôi thảm thế này anh vui phải không?

Anh nghe giọng của cô bé có gì đó là lạ. Còn tránh mặt anh nữa. Vyl chạy lại xoay người cô bé về phía mình

Cô khóc đấy à !!!

Puny tránh ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình. Khẽ nhích người khỏi anh nhưng dường như anh không có ý định thả cô bé ra.

Nói đi. Cô khóc đúng không? – Vyl vòng tay ôm cô

Bao nhiêu cố gắng chả lẽ lại để anh thấy mình khóc. Cô bé nhắm mắt mím môi chịu đựng. Mùi hương của anh lại làm cô bé nhớ tới lần học thể dục. Cô bé đã tới và ôm lấy anh cũng vẫn mùi hương này. Tim cô bé khẽ đập lệch 1 nhịp.

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đang lo lắng của anh bao dồn nén lại tuôn trào. Cô bé nức nở, nước mắt trào ra, như 1 đứa con nít khóc khi bị lạc mẹ. Chỉ lần này thôi cô bé sẽ không để anh thấy mình khóc nữa đâu.

Chạy tới mức chân bị vấp ngã sưng lên thế kia. Lại còn tỏ vẻ mạnh mẽ cam chịu.Anh trách:

Cô là đồ ngốc.

Càng nghe anh nói cô bé càng khóc to hơn. Vyl không biết là cô bé đau thế nào khi anh để người con gái đó ôm anh sao? Càng nghĩ càng muốn đánh anh. Mà ngay cả khi biểu hiện như thế cô bé vẫn không tin rằng mình đã có tình cảm với Vyl

Anh là đồ đáng ghét

Cô bé đẩy anh ra chạy nhào đi. Nhưng 1 bên chân đau làm cô bé khuỵu xuống. Đến đi cũng khó nữa là chạy. Vyl chạy tới đỡ cô bé lên.

Tôi cõng cô

Không cần

Cô mà còn cố chấp như vậy thì tôi sẽ bế cô lên đấy

A- A- Anh . . .

Cô bé đành ngoan ngoãn nghe theo lời Vyl. Anh đưa cô bé về nhà khi chân đau của Puny được băng lại. Tất nhiên là mẹ của Puny rất hào hứng khi cậu con rể yêu quý lại tới.

Con rể ! Con lại tới nữa hả? Mẹ vui quá

Mẹ thôi đi. Con gái mẹ bị đau chân mà mẹ không quan tâm gì sao? – Puny trách móc

Cô bé đi cà nhắc trông đến là tội vào nhà. . . Mẹ cô bé thấy vậy vội vã đỡ lấy cô con gái bé nhỏ:

Chết. Con Gấu của mẹ bị sao thế này. Thương quá đi. Vào nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho nhé!!

Anh thấy bộ dạng hờn dỗi này cũng thật dễ thương. Mà đến cả mẹ cô bé cũng thật thú vị. Cả 3 cùng vào nhà

Làm gì mà để bị thương thế hả? – Mẹ cô bé nhìn vết thương lên tiếng

Con chẳng may bị vấp ngã thôi

Con đi bình thường mà cũng vấp được à! Có chuyện gì kể mẹ nghe. Ai dám đánh con của mẹ?

Làm gì đến mức đấy. Con chỉ vô ý nên vấp ngã thôi. Mẹ cứ làm quá lên

Con rể à! Có chuyện gì kể mẹ nghe đi. Con bé này cứng đầu chẳng bao giờ kể chuyện gì hết!

MẸ. Đừng hỏi nữa

Thôi được rồi. Không có chuyện gì thì thôi. Chiều nay ở nhà nhé. Chân đau thế này không cần tới phòng tập đâu.

Cô bé đành nghỉ 1 buổi tập vì chân đau. Và bây giờ việc khiến cô bé đau đầu nhất là giải thích lí do bị đau chân này. Cái đám đó không ngốc tới mức nghĩ cô bé chỉ bị đau chân vì vấp ngã do bất cẩn đâu.

* * *

Hoa Phương đang tức điên lên, cô ta đập phá mọi thứ trong phòng. Bao nhiều người thích cô, cô chẳng quan tâm. Bỏ hết tất cả mọi thứ để hôm nay tỏ tình với Vyl. Vậy mà anh nỡ từ chối phũ phàng

1 tiếng trước khi Hoa Phương về nhà

Anh Vyl. Em có 1 chuyện muốn nói với anh

Vyl không quan tâm cho lắm chỉ nhìn vào mắt cô ta với vẻ khó hiểu. Và điều này làm cô tỏ vẻ e thẹn, rụt rè như “ thiếu nữ” :

Em . . . em rất thích anh Vyl. Anh có thể làm bạn trai của em được không?

Anh không có phản ứng gì. Bước đi lướt qua cô ta. Ngay cả 1 ánh mắt đơn điệu cũng không hề có. Vì sao ư? Vì đã có quá nhiều lần nghe cái câu này rồi. Quá nhạt nhẽo, quá nhàm chán. . .

Khoan đã. Anh chưa trả lời mà

Câu trả lời là KHÔNG – Anh kiên quyết

Hoa Phương chạy lại về phía Vyl. Rồi bất chợt ôm chầm lấy anh từ đằng sau. Ánh mắt lạnh lùng ấy dù một chút cũng không thay đổi

Anh không thích em sao?? Ngay cả một chút cũng không sao??

Câu nói này. . . là của Hạt Tiêu !!

“ – Anh Hạt Dẻ, em thích anh. . . Anh không thích em sao??

- Anh cho dù có thích em cũng không thể ở đây

- Anh Hạt Dẻ. . .em bao giờ có thể lại được gặp anh?

- Có thể chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa. Cho dù có gặp lại cũng chưa chắc nhận ra

- Không!!! Anh đừng đi mà . . . ”

Lời nói ấy làm anh suy nghĩ nên không bận tâm tới việc Hoa Phương vẫn đang ôm mình. Mãi tới khi Puny xuất hiện, Vyl dường như trở về thực tại và đẩy Hoa Phương ra

Sao lại là không. Anh đã thích ai rồi phải không? Cô gái đó là ai. Cô ta hơn em sao?

Không phải chuyện của cô. Đừng bao giờ tới gần tôi

Vyl lên tiếng rồi một mực bước đi. Lần đầu tiên cô tiểu thư ấy biết thế nào là thất tình? Thế nào là bị từ chối. Trước nay chỉ có Hoa Phương từ chối chứ chưa ai từ chối Hoa Phương. Thế nên lần này là một nỗi đau rất lớn trong lòng cô. . .

Chương 19: Nhớ

Tại phòng tập trường Ko – san . . .

Puny! Puny đâu rồi !! – Gum loạn xạ lên đi tìm Puny khắp nơi

Bình tĩnh nào ! Vyl ! Puny đâu? – Anh Hội trưởng lên tiếng

Ở nhà – Vyl rất bình thản đáp

Lin chưa hiểu chuyện gì đã bù lu bù loa khóc inh lên:

Đừng nói là anh đồng ý lời tỏ tình của mụ sao chổi đó nhé . Còn Puny thì sao? Chắc chắn là sau khi tụi em đi thì cậu ấy chạy đi tìm anh và cô ta. Tội nghiệp cậu ấy quá. Huhuhu

Zita dỗ dành:

Thôi nín đi Lin! Chưa biết chuyện gì xảy ra mà

Huan bắt đầu thấy khó hiểu:

Chuyện như thế nào hả Vyl ?

Chân đau , nghỉ học – Vyl đáp không chút biểu cảm

Tên kia ! Sao anh ôm cậu ta chứ? Anh dám làm Puny của tôi buồn nữa thì đừng trách – Gum nói 1 tràng trách móc Vyl

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi thầy giáo. Nhưng dường như mọi người vẫn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

* * *

Và ở nơi khác có 1 người đang chút giận sang Susu. Cô bé nghĩ lại chuyện hồi sáng lòng lại thoáng đau nhưng bực nhiều hơn. Cô vẫn nghĩ là Vyl đồng ý với lời tỏ tình của Hoa Phương cho nên mới để cậu ta ôm như thế. Càng nghĩ càng bực. Mà tại sao cô bé phải bực mình vì 1 người mà mình ghét chứ??

Đồ đáng ghét. Susu là của anh ta nên chị cũng ghét Susu. Nhất định phải đòi lại Bubu của mình. Tôi ghét anh – Puny vừa hét vừa đánh vào người Susu làm bạn mèo nhỏ sợ hãi

Màn độc thoại vẫn tiếp tục :

Khoan đã. Sao mình phải bực mình nhỉ? Không thể nào. Mình ghen với cậu ta sao? Không được. Không được thế !!!

Nghĩ nhiều làm cô bé mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lần nào cũng vậy. Cứ suy nghĩ nhiều là ngủ.

* * *

A! Con rể ! Để mẹ gọi con Gấu xuống nhé !

Không cần đâu ạ. Cho con mượn cô ấy một lát !

Tất nhiên. Cứ tự nhiên. Mẹ ra ngoài 1 lúc

Cô bé vẫn ngủ say trên phòng. Không biết là Vyl tới nên cô bé rất bình thản say giấc. Anh mở cửa, bước vào cử chỉ rất tự nhiên mà không hề ngượng tay. . . Cứ như căn phòng này vốn dĩ anh không cần xin phép là có thể bước vào

Mẹ. Con đã nói là không ăn rồi cơ mà ! – Puny giận dỗi

Mỗi lần bực bội là cô bé đều không ăn cơm. . . Bình thường có đánh cô cũng không bao giờ bỏ bữa nhưng mà bực mình là không thể nuốt trôi. . .

Thì ra cô bé đã được mẹ đánh thức khi nãy. Vyl đáp lại:

Giận tới mức không ăn cơ đấy

Con có nói là . . . ơ . Sao lại là anh? – Cô bé chồm dậy thấy anh đang đứng trước mặt mình ngạc nhiên

Sao không thể ???

Đây là phòng tôi. Sao anh lại không gõ cửa mà vào thế. Tự nhiên cứ như nhà anh ấy !!!

Mẹ cho vào. Được chưa? ( Mẹ kìa >__

Cô bứt rứt đập đập cái gối :

Mẹ đúng là . . . . Mà anh đến đây có việc gì???

Sáng nay sao cô lại chạy khi thấy tôi. . . ?

C-C-Chuyện đó . . .Chỉ là. . .muốn anh tôn trọng tôi một chút! Anh thân thiết với bạn gái cũng đừng có để tôi thấy chứ!

Bạn gái???

Puny xịu mặt lại vẻ hờn dỗi :

Cậu ấy và anh chẳng phải đến mức độ ôm rồi đó sao??

Thế tôi và cô là đến mức độ nào?? – Mặt anh thoáng nét cười

Puny ngập ngừng :

Tôi. . . anh. . . không phải loại quan hệ thân thiết đó. . .

Đuối lí, cô bé đành dùng cách chuyển chủ đề :

Tự nhiên anh tới đây chỉ để hỏi về chuyện đó sao???

Chính Vyl cũng cảm thấy mình đến đây cũng không có lí do nhất định. Hay là tại đến nhiều quá nên quen rồi??? Bỗng dưng chạy tới đây rồi hỏi một câu thực điên rồ. Một chút bối rối nhưng ngay lập tức anh trở lại bình thường:

Thực ra. . . Chân cô sao rồi?

Ra là đến thăm cái chân của cô !! Anh ta cũng tốt đấy chứ !!

Không sao nữa rồi. Anh cứ về đi

Puny nằm xuống giường trùm chăn xoay người định đi ngủ thì bất ngờ bị anh giữ chặt người. Cô bé ngạc nhiên, tim lại rạo rực, đập liên hồi:

Anh làm cái gì thế ?? Thả tôi ra. Mẹ ơi!!! Cứu con – Cô bé gọi mẹ trong vô vọng

Mẹ cô ra ngoài rồi – Anh vẫn cười trêu cô bé đang ngượng nghịu vùng vẫy khỏi anh

Đừng tưởng không có mẹ tôi ở nhà là muốn làm gì thì làm! Tôi sẽ không để anh lợi dụng nữa đâu. Thả tôi ra trước khi tôi . . .

Tôi làm gì ? – Anh vẫn giữ vẻ mặt đó làm cô bé càng cuống hơn

Tôi sẽ . . . sẽ . . . cắn anh đấy

À !! Cô sẽ cắn tôi?? – Anh có vẻ bị lời “đe dọa” ấy mà bật cười

Anh có bỏ ra không?

Không

Vậy thì xin thứ lỗi – Cô bé nhích người cắn vào tay anh

Cô sẽ hối hận khi cắn tôi

Puny nuốt khan. Anh mà giận thì không biết cô bé sẽ bị anh trừng trị theo kiểu kì dị gì nữa đây. Nghĩ mà nổi da gà. Cô bé đành nhắm mắt chờ đợi anh “ xử” mình có thể là đánh – cô bé nghĩ vậy.

Cơ mà theo tính của Vyl thì anh sẽ trừng trị cô bé theo cách riêng. Làm sao mà Hoàng Tử hắc ám lại trừng phạt Công Chúa ngốc nghếch bằng cách đánh nàng nhỉ?

Mở mắt ra – Anh lạnh lùng lên tiếng

Nhắm mắt cũng không cho. Cái đồ khó ưa ấy tính giở trò quái dị gì đây?? Cô từ từ mở mắt ra và đập ngay vào mắt là khuôn mặt mĩ nam đang kề sát mặt mình.Tất cả các đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo cả. Chao ôi !! Puny bị ai đó mê hoặc mất rồi . . .

Và anh nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn phớt lên môi cô bé. 5s thôi nhưng cô bé dường như tê liệt hoàn toàn. Hình phạt này còn khủng khiếp hơn là đánh nữa. Đau tim chết mất. Đây là lần thứ 2 anh hôn cô. . . Lại bị anh ta cướp đi nụ hôn thứ 2. . . Anh có còn tình người không thế !

Anh bắt tôi mở mắt chứng kiến cái hình phạt biến thái này của anh sao??

Không phải vừa rồi cô nhắm mắt chờ đợi điều này à!! – Hoàng Tử nén cười

Puny ấp úng đáp :

Ai nói . . . tôi nhắm mắt vì mong anh . . . làm thế hả??

Thế sao nhắm mắt???

Mỗi lần bối rối là cô bé lại không thể bình thản mà nói một câu trọn vẹn. Cứ ngấp ngứ mãi mới được một câu hoàn chỉnh:

Tôi . . . tôi nghĩ anh sẽ đánh nên sợ quá . . . mới nhắm mắt , được chưa??

Hoàng Tử bắt đầu lớn giọng :

Này, cô nghĩ tôi là loại người gì??

Về chuyện kể tội, Puny trở nên can đảm đến lạ. Cô bé gân cổ lên kể tội bạn Hoàng Tử đẹp trai :

Còn phải hỏi. Chính anh làm tôi thấy sợ đấy!! Cái loại người thích lợi dụng người khác đó

Tôi không lợi dụng – Vyl đáp

Nói xạo. Anh không chỉ lợi dụng tôi 1 lần mà lần 2, lần 3 rồi đó

Xem lại mình đi. Thứ như cô mà tôi muốn sao??

Thứ như cô??? Vậy sao anh còn làm thế?

Trả lại cái cắn dính đầy nước miếng này của cô – Anh giơ chiến tích vẫn còn hiện trên cổ tay


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
The Soda Pop